Tôi nghĩ, có lẽ thật sự giống như Tống Trọng nói, tôi đã tự đẩy mình vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Nhưng tôi không còn cách nào khác, trái tim tôi cũng làm từ thịt, mà tôi không thể tàn nhẫn hạ quyết tâm được.
Tống Trọng đã xuống lầu, cùng tôi đưa mẹ tôi đi bệnh viện.
Dù cho đã sốt tới bốn mươi độ, nhưng mẹ vẫn không quên nhắc nhở tôi phải cứu em trai.
Ninh Uy Phước trốn trong nhà, ban ngày cũng không đi đâu, cha tôi ở nhà chăm lo cho nó một ngày ba bữa.
Vừa thấy tôi, Ninh Uy Phước lập tức nhào tới, giống như bắt được cọng cỏ cứu mạng.
“Chị, nhất định chị phải giúp em! Nếu như chị không giúp thì em chết chắc rồi. Em không muốn ngồi tù! Em không muốn ngồi tù!”
“Em nói trước cho chị biết, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Có phải em đi làm ở công ty của Lục Nguyên Đăng không?”
Ninh Uy Phước gật đầu, vội vàng nói với tôi: “Đúng là em làm ở công ty của Lục Nguyên Đăng. Hứa Giai Ni là tổ trưởng của nhóm em, là cô ta ra hiệu cho em đem thiết kế dự án tiết lộ cho công ty Hoa An.”
“Em có chứng cứ gì không?”
Ninh Uy Phước lắc đầu.
Tôi cười lạnh một tiếng, nói: “Loại chuyện này cho dù em có chứng cứ cũng chưa chắc đã có thể bình an thoát tội, huống chi ngay cả chứng cứ em cũng không có, ai sẽ tin tưởng em đây?”
Hơn nữa, tôi luôn cảm thấy chuyện này có gì đó rất kì lạ, cảm giác giống như Lục Nguyên Đăng cố ý đào hố
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-moi-cua-luc-thieu/15338/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.