Ngày hôm sau, tôi liền cùng Lục Nguyên Đăng trở về Phong Thành.
Tống Trọng gọi điện thoại đến, nói với tôi bên Mangano đã gọi Thẩm Ninh đến, bảo cô ta vẽ lại bản vẽ một lần nữa, tiện thể nói một chút về linh cảm thiết kế.
Nhưng trong lòng tôi, thực ra không ôm bao nhiêu hy vọng. Thẩm Ninh không phải là một người không có tài hoa, bảo cô ta làm những thứ này, không hề khó. Cô ta ăn cắp bản vẽ của tôi, có lẽ bản chất thực sự là bởi vì trả thù.
Không thể đến công ty, tôi cũng không dám ở nhà vẽ bản vẽ, chỉ có thể làm ổ trong phòng để ngủ.
Điều kỳ lạ chính là, hai ngày nay Lục Nguyên Đăng cũng không đi làm, mỗi ngày ở trong phòng cũng không biết làm những gì.
Tôi chỉ có thể vào lúc ăn cơm sáng trưa tối mới có thể nhìn thấy anh ta, dù sao anh ta cũng phải đưa tôi ra ngoài ăn cơm.
Hôm nay, ăn cơm tối xong trở về, xe vừa mới đi vào trong cửa khu biệt thự, suýt chút nữa đâm vào hai người.
Lúc nhìn thấy khuôn mặt hai người, tôi vội vàng xuống xe.
Điều cần đến, dù sao vẫn đến.
“Cha, mẹ, hai người thế này là làm gì vậy, không muốn sống nữa sao?”
Cha và mẹ chặn ở trước xe, dáng vẻ oai phong lẫm liệt.
“Con trai cũng không còn nữa, tao còn cần cái mạng này để làm gì!” Mẹ lau nước mắt, vẻ mặt bướng bỉnh.
Quả nhiên, lại là vì chuyện của Ninh Uy Phước.
“Nó chỉ là đi ngồi tù, cũng không phải là đã chết, gì mà nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-moi-cua-luc-thieu/756255/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.