Thả tôi ra.
Đây là một cám dỗ lớn đối với tôi.
Nhưng cái mà Lục Nguyên Đăng nắm được, lại chính là huyệt tử của tôi.
Tôi sợ độ cao.
Vô cùng sợ.
Muốn tôi đi qua con đường kính này, hoàn toàn không có khả năng.
Nhưng Lục Nguyên Đăng đã nói ra lời này, nếu tôi không thử thì làm sao tôi có thể cam tâm đây?
Mắt sáng rực nhìn anh ta, tôi kiên quyết nói.
Nói rồi, hít sâu một hơi, liền đi về phía trước.
Vừa mới nhấc chân, liền nghe thấy tiếng khóc ở đằng trước.
Ngước mắt lên, chỉ thấy một anh chàng cao hơn mét tám đang khóc lóc thảm thiết, sống chết không chịu bước về phía trước.
Bên cạnh anh ta là một cô gái dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, trên mặt dở khóc dở cười.
Ngay cả đàn ông con trai còn sợ như vậy, vô hình chung lại làm tăng áp lực cho tôi.
Sau khi nhấc bước đầu tiên liền bắt đầu không ngừng run lên, bước thứ hai làm thế nào cũng không thể đi tiếp.
Không được, nếu là như vậy thì quá lãng phí cơ hội lần này rồi sao?
Sau khi nghĩ kỹ, tập trung tinh thần tiến về phía trước.
Đối với người sợ độ cao mà nói thì mỗi bước chân đều gian nan vô cùng.
Mồ hôi nhỏ từng giọt từng giọt phía sau lưng, toàn thân tôi mềm nhũn, mệt mỏi rã rời.
Một lúc sau, tôi nửa ngồi nửa bò gian nan di chuyển trên con đường thủy tinh.
Tôi không có khóc lóc như những người bên cạnh, nhưng sợ hãi vô cùng. Nhưng tự cổ vũ mình bước về phía trước.
Khó khăn lắm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-moi-cua-luc-thieu/756263/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.