Tôi lè lưỡi liếm môi, cảm nhận được vị chua chua ở đầu lưỡi.
Thôi chết, đã ăn vụng còn quên chùi mép. Trên đời này còn chuyện gì đáng xấu hổ hơn chuyện này không cơ chứ?
Tôi cúi đầu không nói gì.
Cũng may Lục Nguyên Đăng cũng không định trêu chọc tôi, chỉ nói tôi đi xuống chuẩn bị ăn cơm. Tôi còn tưởng anh đã gọi xong đồ ăn rồi, xuống bếp rồi mới phát hiện bàn ăn trống trơn.
"Sao anh bảo ăn cơm? Cơm đâu?"
Tôi hỏi Lục Nguyên Đăng, anh đang nhàn nhã ngồi trên sô pha.
"Em muốn anh nấu cơm cho em ăn hả?" Anh nhíu mày nhìn tôi, giọng nói có vẻ khiêu khích.
Nghĩ đến mấy món ăn đen sì mà anh làm, tôi vội vàng lắc đầu, đáp chắc như đinh đóng cột rằng, "Không cần đâu."
Tôi không phải Quý Vương Nhung,....
"Đi thôi."
Lục Nguyên Đăng chỉ nói vậy rồi đi ra ngoài. Tôi cũng đi theo anh và lên xe. Anh đưa tôi ra ngoài ăn, ăn xong cũng không về nhà luôn mà đưa tôi đến một cửa hàng trang sức.
Hẳn do anh trời sinh đã quý phái nên nhân viên cửa tiệm ấy vừa thấy anh vào đã bu về phía anh.
"Chào ngài, xin hỏi ngài muốn mua gì ạ?"
"Nếu chưa biết mua gì thì tôi có thể giới thiệu cho ngài."
Lục Nguyên Đăng còn không bố thí cho họ dù chỉ là một ánh mắt, anh thản nhiên liếc một vòng quanh cửa hàng rồi quay người qua nói với tôi, "Em xem thử xem có thích gì không."
Muốn tặng quà cho tôi à?
Những món đồ trong cửa hàng này đều vô cùng đắt đỏ, để
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-moi-cua-luc-thieu/756291/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.