CÔ ôm lấy cổ anh hạnh phúc , chỉ cần ở trong lòng anh là cô thấy an tâm vô cùng , vì cô biết chắc rằng anh đang bên cô , chăm sóc và bảo vệ cô .
Lần này cô quyết phải bám lấy anh thật chặt , quyết không cho anh rời xa dù chỉ nửa bước. Bài học về nỗi mong nhớ đau xót kia , đối với cô như vậy là qúa đủ rồi , nó vượt hơn mức chịu đựng của cô rồi. Nếu để xảy ra thêm một lần nữa chắc cô sẽ chết mất. Nhìn mặt cô cứ đần ra nhìn mình . ANH phì cười ,dịu dàng hỏi - Em sao thế? - Anh à! - Hở? - Mà thôi! - Có chuyện gì vợ cứ nói đi xem nào? - Ờ thì! - Sao? - Em đói!!! - hả? Ừ ừ !Tối nay ăn ít hay sao mà đói thế? - Mấy hôm nay em toàn nhịn cơm thôi. Không hiểu sao tự nhiên lại đau bụng , chắc do đói qúa đây. Cô vừa nói vừa xoa xoa cái bụng phẳng lì của mình , chẳng hiểu dạo này nó bị làm sao nữa cứ đau suốt thôi. - Có phải mấy hôm nay em toàn bỏ bữa , rồi biến mất không? - sao anh biết? - Kỷ Liên nói - Kỷ liên!?! Em không thích cô ta. - Em đi đâu vậy ! Có phải Kỷ Liên cản trở em lên em không thích? ” hóa ra chuyện kỷ Liên nói em thường ra ngoài là thật sao” - Đúng vậy ! Nhà này cũng là của em , mà cô ta dám cấm em không cho em đi lại ra vào ” dám cấm không choTruyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-ngoc-ah-em-tron-duoc-toi-sao/2376571/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.