Đêm đến sương lạnh lạiôm choàng lấy nhau, đưa mùi thơm của rừng đến với muôn loại.
ở trong căn nhà tối không có màu trắng, tia sáng kia bé nhỏ chập trừng rồi mờ ảo, nó sợ hãi tiếng động nơi này, cô đơn lạnh lẽo lắm, nó cần có bờ vai, cần được ai đó ôm chặt lấy. Nó nhớ Nam Phong, không kìm được nước mắt, những giọt long lanh đua nhau rơi trên gò má đỏ ửng, nước đắng đắng hòa vào cơn rát buốt bên má, nỗi đau thể sát chẳng thể nào so được với trái tim từng ngày bị lấy giọt máu. Thứ tan vỡ dù cố gắng nhặt lên cũng chỉ làm xước đôi tay, rò rỉ không thể lành.
- Nam Phong.. anh ở đâu? Em sợ lắm, sợ cảm giác ngồi trong bóng tối mà không có anh.. Nam Phong anh có nghe em nói không? Đừng bỏ em mà, em không muốn như thế này,nó đáng sợ lắm..—Nó thì thầm bé nhỏ đủ để chính mình nghe thấy, nước mắt cứ vậy mà rơi, đôi mắt không ngừng tìm trong bóng tối, mong rằng có thể nhìn thấy được chúng ấm áp.
Nhưng Sự im lặng kia thật đáng sợ, không có ai cả chỉ một mình nó trong đêm với muôn vàng tiếng kêu gọi của rừng gậm. cảm giác này rất rùng mình, lạnh lẽo Bây giờ nó mới biết bản thân mình yêu anh cỡ nào, yên đến không còn cách nào để thoát khỏi, nghiện anh như nghiện thuốc phiện, từng ngày từng giờ khiến nó không thể quên được anh đã từng đi qua cuộc đời nó, cho nó hạnh phúc đau thương, cùng túng, và khi anh đi bên trong chỉ còn lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-ngoc-lay-anh-nha/1019743/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.