Ngày rồi lại qua ngày thời gian cứ thế chạy đua với sự hổn độn của tương lai, lại những màu nắng tinh túy mưa xa, lại những tia chíu gọi của màng đêm
chẳng biết được ta là ai? Là gì trong cuộc sống này, chỉ biết rằng ta sống cho chính kẻ khác, sống cho chính nỗi đau của ta.
Nắng chíu gọi tinh hoa, những đóa hoa thơm ngất ngây đua nhau khoe sắc hương ngày mới, những giọt sương nặng trĩu lưu luyến rời cành.
Tiếng hót líu lo nghe động lòng người.
Cạnh cửa số là cô gái với mái tóc xỏa dài đứng nhìn bầu trời xanh, nhìn những đám mây tư do di chuyển, trong đôi mắt long lanh chứa nhiều muộn phiền nhìn nơi xa xôi.
Lát nữa thôi, chỉ trong nháy mắt nó sẽ rời xa nơi này, phải ngắm thật kĩ bầu trời ban mai vì sẽ không còn cơ hội để ngắm như thế này nữa.
hít thở thật sâu cho cảm xúc bay bổng, nó đưa tay xoa xoa cái bụng, nó lại nhớ đến hắn phải chăng quyết định giữ lại linh hồn này là sai? Cứ mỗi lần cảm nhận đứa bé nó lại không thể ngăn lại dòng kí ức, trong người nó mang dòng máu của anh không thể nào cắt đi được.
-con ngoan… chúng ta sắp phải đi rồi, lát nữa mẹ đưa con đi gặp ba con nha? Chắc giờ này ba con đang rất hạnh phúc.—Nó mĩm cười cay đắng nhìn lên trời cao, sẽ có ngày nó leo lên được đám mây kia, tự do bay đi mà không cần lo lắng điều gì?
----
Màu hồng tình yêu gợi lên cảm giác ngọt ngào, trước mắt cứ như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-ngoc-lay-anh-nha/1019757/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.