Nhà Nguyễn Hoàng.
Thu xếp xong xuôi đồ đạt nó mới kịp thở, có nhiều lắm đâu tới 2 3 cái vali ấy chứ.
Đi đến cửa sổ nó ngước nhìn những vì sao tinh tú trên bầu trời, thật sự rất đẹp khiến người ta mê đắm. Trăng hôm nay cũng tròn hơn mọi khi, nhìn mà khao khát có ai đó cho mình bờ vai để tựa vào.
Bất chợt nó lấy tay xoa xoa cái bụng cảm nhận dòng chảy trong cơ thể, cảm nhận nhịp đập của một linh hồn đang ngự trị.
- con ngoan, vài hôm nữa mẹ và con sẽ đi đến một thế giới khác, thế giới không có ba con, có lẽ mẹ và con không còn có cơ hội để gặp lại ba con nữa. con không trách mẹkhi đã quyết định như vậy chứ?Sau này khi con lớn lên con sẽ hiểu cho mẹ mà, đúng không?
Mĩm cười hạnh phúc nó cứ tưởngđứa bé đang tồn tại và hiện diện ngay trước mặt mình, đêm dài quả thật không sai? Dài đến chán ghét.
“Rầm”
Âm thanh dưới lầu khiến nó giựt mình, đi nhanh xuống , ngay trên cầu thang nó đã nghe thấy những lời cãi nhau.
-Hắn ta thật quá đê hèn mà, còn tổ chức đám cưới nữa chứ? Thật khốn nạn, sao có thể để yên cho hắn sống cuộc sống hạnh phúc.—Minh Quân quát lớn, nhìn mấy tờ báo mà ngứa cả mắt, tin tức đám cưới của Nam Phong và Tiễu Mễ tràn lan trên khắp mặt báo lớn nhỏ, nhiều từ ngữ hết sức sốc óc, lôi luôn cả nó ra mà cân đong đo đếm.
-Chứ anh muốn sao hả? anh muốn nó quậy đám cưới của hắn à?
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-ngoc-lay-anh-nha/1019760/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.