Thà mỉm cười và nói rằng mọi thứ đều ổn cả...
Còn dễ dàng hơn là giải thích cho ai đó chuyện gì đã xảy ra...
Thà im lặng…giữ lấy niềm đau !!
Còn hơn nói với nhau…
Để rồi không lau được nước mắt !
Chìm vào suy tư một lúc nó lại một mình cô độc bước tiếp, xung quanh nó thứ gì cũng đầy sinh động chỉ có nó là quá bé nhỏ, không biết đang đi đâu nhưng trước mắt nó là một bờ biển, tiếng sóng vỗ rất mãnh liệt, khoanh tay trước ngực nhìn xa xâm, đôi mắt nó vội vội vàng vàng nheo lại như đang muốn nhìn kĩ thứ gì đó, một bóng hình rất quen thuộc, một âm thanh dạt dào của sóng biển.
Chưa kịp nhìn rõ thì nó bị ai đó kéo quay ngược trở lại, khuôn mặt xinh đẹp của nó nằm trọn trong lòng ngực của một người con trai, mà mùi hương này sao mà đối với nó quen thuộc đến vậy.
Sóng triền miên vỗ mạnh nơi bờ cát hẻo lánh, một cảm giác ấm lòng đến lạ thường, sóng cứ thế lặp đi lặp lại như một vòng xoáy không có điểm dừng của cuộc sống.
Nó đưa tay đẩy mạnh nhưng hành động dừng ngay hẳn bởi một tiếng nói quá thiết tha, khiến nó không lỡ mà thay vào đó là một sự đồng cảm, một tội lỗi không hề đơn giản.
-Như thế này…….. chỉ một phút thôi.—Gia Tuấn ôm chặt lấy nó, một phút của anh cũng chẳng biết là bao lâu, một phút phải chăng là một đời.
Anh là đang lặng lẽ bảo vệ nó, là đang dùng tất cả khả năng có thể của mình để bảo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-ngoc-lay-anh-nha/1019793/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.