Buổi sáng hôm ấy, trong suốt máy tiết học mà nó chẳng thấy Trọng Thiên đâu cả, nó cũng có chút gì đó lo lắng, thường ngày Trong Thiên hay nhảm nhảm bên tai nó, thành riết nó quen luôn. Và nó lại cảm thấy có sự rất thân thiết với Trọng Thiên cứ như Trọng Thiên là đứa em trai của mình vậy?
Còn Phương Linh thì thường đi bar với tụi nó nhưng đến đi học thì chả thấy tâm hơi đâu cả. Nó bảo Phương Linh đi học lại đi nhưng Phương Linh cứ ngáp dài ngáp ngắn bảo “cứ từ từ”.
Nó đang nói chuyện với hắn thì chuông điện thoại reo in ỏi.
-Ai bất lịch sự vậy?
Hắn nhìn chằm chằm vào cái điện thoại của nó như muốn ăn tươi nuốt sống.
Nó cười trừ rồi buột lòng nhấc máy khi thấy người vô duyên đó là Trọng Thiên.
-Tìm tôi?
-Cho em 5s để lên sân thượng, nếu còn muốn gặp lại tôi.
Câu nói ngắn gọn của Trọng Thiên làm nó đơ ra. Không biết Trọng Thiên lại muốn làm trò quỷ gì nữa mà nói câu đó.
-Ai vậy? người tình gọi à?
Hắn chọc nó.
-Người tình cái đầu anh?
-Còn không phải?
-Xí… em đi đấy nhá? Đừng giận nha chồng cưng?
Nó bẹo má hắn.
-Đi đâu? Không đi đâu hết? GIẬN.
Hắn dỗi nó.
-Ngoan… vợ đi tí..tí à?
-Thơm cái đi.
-Chồng… thật là.
Nó hôn lên má hắn rồi mắt cỡ chạy đi.Hắn nhìn theo mà mĩm cười toại nguyện.''''' Nó đã chủ động hôn hắn hôm qua thế mà hôm nay đã mắc cỡ vậy rồi, chắc hắn phải dạy dỗ lại thôi.''''
SÂN THƯỢNG.........
Nó vừa bước lên thì xút
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-ngoc-lay-anh-nha/1019866/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.