“Cháu là cháu, bố cháu là bố cháu, chú đừng đánh đồng cháu với bố cháu” Phó Diệc Phàm nhẹ nhàng nói.
Tần Vũ Bảo giơ tay hất tách trà trên bàn gỗ bên cạnh xuống đất.
Ông ta lao lên túm áo Phó Diệc Phàm.
“Đừng tưởng chú không biết cháu đang có ý gì với con gái chú!”.
“Vậy chú Tân cho rằng cháu có ý gì với con gái chú?” Phó Diệc Phàm nhìn thẳng vào mắt Tân Vũ Bảo, bình tĩnh hỏi lại.
Tần Vũ Bảo siết chặt cổ áo Phó Diệc Phàm, nghiêm mặt nói nhanh: “Cháu muốn uy hiếp chú bằng con gái chú!”
“Uy hiếp chú?” Phó Diệc Phàm cảm thấy hơi nực cười.
Tần Vũ Bảo nheo đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm anh, nghiêm túc nói: “Cháu đã điều tra và biết rõ gia cảnh thế lực của chú rồi!”
"Ồ? Chú còn có cái này à? Cháu hơi tò mò chú Tân là ai đấy” Phó Diệc Phàm nhướng mày hỏi lại.
Tần Vũ Bảo nhíu mày: “Cậu biết rõ mà còn hỏi!”
“Cháu thật sự không biết, hay là chú Tần nói cho cháu biết đi?” Anh tỏ ra cực kỳ bình tĩnh.
Tần Vũ Bảo ngẩn ra, như là sợ mình bại lộ, ông ta lập tức chuyển chủ đề ngay, lại túm áo Phó Diệc Phàm mà hỏi: “Cậu đã biết về bệnh của con gái tôi, tại sao cậu không chịu cứu nó? Cậu chỉ cần kết hôn sinh con với Vân Thùy là con gái tôi đã được cứu!”.
Phó Diệc Phàm nhíu mày lơ đãng, một cảm xúc chợt hiện lên trên gương mặt anh rồi biến mất, khi anh nói chuyện, chỉ có lạnh nhạt: “Tại sao cháu phải kết hôn với
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-ngoc-vo-cung-ngot-ngao/2308538/chuong-1022.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.