Tô Hoài Lan căm hận Đồng Kỳ Anh, tại sao Đồng Kỳ Anh cô có thể có được trái tim của Phó Quân Tiêu còn cô ta thì lại không.
Nhiên Hoàng Minh ngửi thấy mùi vị chua xót trên người Tô Hoài Lan, hơn nữa vị chua xót này còn khiến cho anh ta cảm thấy buồn bực.
Tại sao Tô Hoài Lan lại ghen ty với Đồng Kỳ Anh sao? Nhiên Hoàng Minh nghĩ thầm, đôi mắt gian liếc nhanh, vô thức nhìn về phía Phó Quân Tiêu.
Anh ta mơ hồ cảm giác được giữa Phó Quân Tiêu và hai người phụ nữ này đang có câu chuyện gì đó mà người làm anh em này không biết.
Nhưng thật sự càng ngày càng thú vị rồi đây.
Ngôi nhà đang vắng vẻ thoáng cái vì sự xuất hiện của hai người phụ nữ này mà trở nên náo nhiệt hẳn.
“Kỳ Anh, cô tiếp xúc với thảo dược quanh năm, có vài vấn đề tôi rất muốn xin cô chỉ bảo.
” Nhiên Hoàng Minh không tiếp cận Tô Hoài Lan nữa, nháy mắt anh ta lại nhìn về phía Đồng Kỳ Anh, nói ra những chuyện mà bản thân mình thấy hứng thú.
Đồng Kỳ Anh cười ngại ngùng đáp lại: “Xin chỉ bảo thì tôi không dám nhưng tôi có thể nói những điều tôi biết cho anh” “Vậy thì đến phòng thí nghiệm của tôi ngồi đi, chúng ta từ từ nói chuyện.
” Nhiên Hoàng Minh mỉm cười, giơ tay chỉ về hướng trên lầu, sau đó đưa tay ra nghênh đón Đồng Kỳ Anh: “Mời!” Đồng Kỳ Anh mím môi, gật đầu đi theo Nhiên Hoàng Minh.
Lúc Nhiên Hoàng Minh đi ngang qua bên cạnh Phó Quân Tiêu, anh mau
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-ngoc-vo-cung-ngot-ngao/2309600/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.