Khi Phó Quân Bác nhìn thấy một bóng trắng quen thuộc ở cửa phòng tầng một, khi tất cả không phát hiện, trực tiếp đi ra khỏi phòng.
Mà cái bóng trắng kia lập tức đuổi theo.
“Quân Bác...” Lý Tư San ôn nhu gọi.
Phó Quân Bác cũng không vì tiếng gọi của cô ta mà dừng lại.
Lý Tư San đuổi theo phía sau anh ta, không thể không bước đến trước mặt anh ta, mở hai tay ra ngăn cản anh ta.
Vóc người của cô ta cao gây, tỉ lệ tương đối cân xứng, sườn xám màu trắng bạc sát người khiến cho dáng vẻ thướt tha mềm mại của cô ta bày ra toàn bộ, giày cao gót màu trắng quấn quanh mắt cá chân xinh đẹp mảnh khảnh của cô ta, đơn giản mà thanh lịch.
“Quân Bác, chúng ta tìm chỗ ngồi xuống, nói chuyện một chút, được không?” Trong con mắt to của Lý Tư San ngập nước, lộ ra một chút cầu khẩn, giọng nói của cô ta yếu ớt mà nghẹn ngào, như là bị chịu ủy khuất rất lớn, muốn tìm anh ta để bộc lộ hết.
“Không phải chúng ta đã kết thúc vào năm năm trước rồi sao? Cho nên, giữa chúng ta, không có chuyện gì để nói!" Phó Quân Bác thản nhiên nói, đi qua Lý Tư San, tiếp tục bước chân của mình.
Lý Tư San mấp máy cặp môi đỏ mọng, quay người sang chỗ khác, khóc nức nở, la lớn: “Năm năm trước, ông nội của anh ép em rời khỏi anh, nhưng thật ra em vẫn luôn yêu anh...!”
Bỗng nhiên, cả tinh thần và thể xác của Phó Quân Bác khẽ giật mình, vừa bước một bước, ngay bây giờ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-ngoc-vo-cung-ngot-ngao/2309814/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.