Chương 260
“Vô nghĩa! Tôi chỉ không muốn dọa Minh Tâm sợ, cô ấy còn nhỏ, bây giờ không phải lúc.”
“Vậy thì tốt rồi, thật sự khiến tôi lo lắng gần chết, tôi cũng không cần mỗi ngày cho thuốc tráng dương vào trong đồ ăn của ông chủ nữa.”
“Khu khụ…”
Cố Gia Huy nghe được lời này, suýt chút nữa bị nước miếng của mình làm sặc chết.
“Ông nói cái gì?”
“…” Chú An nhìn trần nhà, nhìn gạch, ngượng ngùng nói: “Là ông cụ dặn, tôi cũng là bất đắc dĩ.”
Cố Gia Huy nghe vậy thì nhíu chặt mày, khó trách anh cảm thấy gần đây tính dục tràn đầy, khi tứ chi tiếp xúc với Hứa Minh Tâm đều sẽ có phản ứng, thì ra là hai ông già này hợp lại hại mình.
“Mau ngừng thứ thuốc đáng chết kia lại cho tôi!”
“Vâng vâng vâng, ông chủ, tôi còn có việc, tôi đi xuống trước.”
Chú An nào còn dám tiếp tục, nhanh chóng ủ rũ bỏ đi.
Trong lòng Cố Gia Huy dâng lên một cảm giác trống vắng.
Anh hùng không đất dụng võ mà!
Nhà có vợ mà còn phải chịu đựng, đúng là nam nhân biết im lặng, nữ nhân biết rơi lệ mà!
Hứa Minh Tâm lăn qua lộn lại mà vẫn không ngủ được, luôn có cảm giác giường chiếc lớn trống rỗng, lăn qua lăn lại, lại không có một chút cảm giác an toàn. Cô lăn qua lộn lại tới hơn nửa đêm, mới mơ mơ màng màng ngủ, nhưng giấc ngủ lại rất nông.
Hứa Minh Tâm đột nhiên cảm nhận được một hơi thở ấm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-nho-cuoi-cung-em-da-lon/1710365/chuong-260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.