Chương 996
Bây giờ lại nhìn thấy ở nơi đất khách quê người, bất giác cảm thấy rất thần kỳ.
Người bán là người ngoại quốc, nói bản thân du học ở Đà Nẵng, rất thích ăn món này, cho nên mới về đây mở quán bán.
Cũng là một du học sinh có câu chuyện đấy chứ!
Hứa Minh Tâm tức tốc xếp hàng, nhưng đợi đến khi tới lượt cô thì họ đã bán hết rồi.
Vừa mới mua xong ngay trước cô là một cậu nhóc mười mấy tuổi, cầm lấy cái bánh rán cuối cùng, vui vẻ nhảy nhót rời đi.
Trong lòng Hứa Minh Tâm tràn ngập thất vọng, xếp hàng lâu như vậy mà chẳng mua được. “Ngày mai nhé, mai đến sớm một chút.”
“Được thôi.”
Hứa Minh Tâm có chút nản lòng nói.
Cô đang chuẩn bị rời đi thì Cố Gia Huy lại bảo cô đứng yên tại chỗ đợi, không được chạy đi đâu hết.
Cô có chút không hiểu chuyện gì xảy ra, không ngờ rằng đợi một lúc thấy anh quay lại, trong tay còn đang cầm một cái bánh rán. “Anh đi cướp đấy à?”
Hứa Minh Tâm kinh ngạc. “Anh đưa thằng nhóc đó gấp ba lần giá thật.”
“Làm ăn với anh đúng là không lỗ chút nào!”
Cái bánh này ở Đà Nẵng cũng lắm mười năm đến mười bảy nghìn, còn ở đây phải mất đến tận 5 đô la, đổi thành Việt Nam đồng cũng mất gần một trăm nghìn rồi.
Gấp ba lần giá là ba trăm nghìn.
Cô vậy mà lại ăn một cái bánh rán những ba trăm nghìn!
Trời đất ơi,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-nho-cuoi-cung-em-da-lon/1711557/chuong-996.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.