Chương 1759
Cô nhéo nhéo mặt Cố Gia Huy, anh cười ôm chặt cô: “Đúng là thật, ngày mai em thật sự muốn gả cho anh, vợ nhỏ bé của anh”
“Tại sao em lại cảm giác không chân thực như thế, chờ đợi đã lâu như vậy rồi, thật sự.
Muốn gả cho anh sao?”
“ừ”
Anh từ mũi phát ra âm thanh, lại êm tai đến như thế.
“Chỉ cần gả cho anh, thì sẽ an lòng..
Cô hướng vào trong ngực anh chui chui.
Kết hôn, thì tim cũng coi như được ổn định. Về sau có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, mưa gió chung thuyền.
Ngày mai…
Là hôn lễ của bọn họ. Tổ chức rất lớn, thông báo với tất cả mọi người. Toàn bộ người ở Đà Nẵng đều biết ngày mai bọn họ sẽ kết hôn. Bọn họ chờ đợi ngày này, cũng đợi đủ hai năm dài đăng đãng.
Anh chậm rãi chờ cô bé này lớn lên, bây giờ đã trổ mã vô cùng duyên dáng yêu kiều.
Anh còn có hình của cô lúc mười tám tuổi, lúc đó tiểu gia hỏa nho nhỏ, gầy không béo mấy, tựa như là giá đỗ vậy.
Gương mặt đỏ rực, mang theo chút mập mạo của đứa nhỏ.
Bây giờ vẫn như cũ khuôn mặt nhỏ lớn chừng một bàn tay, cái đầu cũng không cao.
lảm, nhưng mặt mũi đã hoàn toàn trổ nét, không đủ để kinh diễm hơn người, nhưng cũng mỹ lệ không gì sánh được.
Dòng máu không phải ruột thịt, làm sao có thể có gì đó không may xuất hiện?
Anh nơm nớp lo sợ,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-nho-cuoi-cung-em-da-lon/1712786/chuong-1759.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.