Chương 2678
Cô dùng sức che miệng, sợ mình hoảng sợ kêu thành tiếng.
Đúng lúc này, Phó Minh Tước vọt vào, ra sức nhíu mày, sắc mặt u ám.
Anh ta nhanh chóng đóng tấm ván gỗ lại, đẩy ngăn tủ vào.
“Ai cho em động vào cô ấy?”
Anh ta thốt ra tiếng gào thét!
“Cô ấy… cô ấy là ai? Không đúng, tôi là ai, tại sao chúng tôi lại giống nhau đến thế?”
Giờ phút này Hứa Minh Tâm cảm thấy đầu đau như sắp nứt ra, cô ôm đầu, dáng vẻ như đau đớn đến nỗi không muốn sống.
Phó Minh Tước lập tức cuống lên, vội nắm lấy bờ vai cô, dùng sức đong đưa: “Không được nghĩ nữa, em không cần phải nghĩ gì hết, em chỉ cần biết răng em là Ngọc Diệp, là vợ của anh là được rồi! Không được phép nghĩ nữa, anh ra lệnh cho em không được nghĩ nữa!”
Anh ta giống như sư tử bị thương, không ngừng gào thét.
Nhưng cho dù là như vậy cũng không thể ngăn cản.
Một khi trí nhớ xuất hiện vết nứt sẽ không trở lại như cũ được nữa, tựa như tấm gương bị vỡ vậy.
Bên trong quan tài thủy tỉnh chính là Ngọc Diệp, vậy cô là ai?
Cố… con trai… hoa Xá Tử…
Từ sâu trong đầu bỗng nhiên xuất hiện kẽ hở, là trí nhớ thuộc về bản thân cô, ùn ùn kéo đến.
Cô nhớ lại rồi, nhớ lại tất cả rồi!
Cô là Hứa Minh Tâm, không phải là Ngọc Diệp, người chết không thể sống lại! Chị sẽ không trở lại nữa.
Nhưng…
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-nho-cuoi-cung-em-da-lon/1714330/chuong-2678.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.