Nếu cô hiểu không sai thì ý của Tiêu Giai Kỳ chính là sức khỏe của Tư Mộ Hàn mà không có vấn đề gì thì ly hôn với anh ta đi, rồi để Nguyễn Hương Thảo lấy anh ta?
Nguyễn Tri Hạ dường như tức đến nỗi bật cười thành: “Nếu Tư Mộ Hàn không bị hủy dung nhan, sức khỏe bình thường thì đã không đến lượt con và Nguyễn Hương Thảo.
”
Mấy năm nay để Tiêu Giai Kỳ vui lòng, cô giả vờ, ngụy trang trong nhà họ Nguyễn đã mệt lắm rồi, bây giờ cô cũng lười diễn.
“Nó là chị con.
”
Tiêu Giai Kỳ không hài lòng khi cô gọi thẳng tên của Nguyễn Hương Thảo.
Nguyễn Tri Hạ chỉ hỏi: “Rốt cuộc con có phải con đẻ của mẹ hay không?”
Tiêu Giai Kỳ chau mày càng chặt: “Tri Hạ, sao con lại nói những lời này, trước đây con không như vậy.
”
Đó là vì trước đây cô bằng lòng giả ngốc, cam tâm tình nguyện phối hợp mà thôi.
Nhưng bây giờ, cô không muốn phối hợp, cũng không muốn bị uất ức nữa.
Không muốn nói với Tiêu Giai Kỳ thêm một lời nào nữa, cô quay người rời đi, Tiêu Giai Kỳ ở phía sau gọi cô, cô càng bước nhanh, nhanh chóng hòa mình vào dòng người.
Suy cho cùng thì Tiêu Giai Kỳ cũng là mẹ ruột của cô, mặc dù lời bà khuyên mình cô cũng không để tâm nhưng cũng không thể tránh khỏi trong lòng cảm thấy chua xót.
Cô là người đi cuối cùng trong đám người, thất thần qua đường.
Đột nhiên tiếng còi xe vang lên, cô ngẩng đầu nhìn, không chú ý dưới chân, nên vấp phải cái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/3365/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.