Chương 3284:
Trần Mộc Châu đóng cửa phòng lại, ngồi thụp xuống đất, miệng cắn chặt lấy cánh tay mới không khóc thành tiếng. Từng giọt nước mắt rơi xuống. Chẳng mấy chốc, cả cánh tay ướt đẫm nước mắt, màu đỏ của máu hòa lẫn nước mắt nhỏ xuống, chảy dọc theo đường quần áo nhỏ xuống đất, sau đó thấm vào thảm trải sàn.
Trần Mộc Châu như không cảm thấy đau, đến tận khi trong miệng tràn đầy cảm giác tanh nồng, cô ta mới cố nén cảm giác đau đớn khắp toàn thân, nhả cánh tay ra. Tiếng “hu hu” xen lẫn tiếng nấc nghẹn ngào truyền từ trong miệng ra. Tất cả hy vọng, ước mơ của cô ta đều tan vỡ.
Trên thế giới này, Trần Mộc Châu đã không còn gì để mất nữa rồi. Hai mắt cô ta trở nên đỏ đậm, quỳ dưới đất: “Nguyễn Kiến Định! Nguyễn Kiến Định! Tôi sẽ khiến anh phải đau khổ hơn. Tôi sẽ báo thù! Tôi nhất định sẽ băm Nguyễn Tri Hạ thành trăm mảnh… A a a a…” Giọng nói hung ác vang vọng khắp căn phòng. Trần Mộc Châu khóc cạn nước mắt, giọng nói trở nên khàn khàn.
Cô ta nằm xoài ra đất, trên mặt lộ ra vẻ đờ đẫn. Đột nhiên, cửa phòng truyền tới từng tiếng đập thô bạo “ầm râm rầm”. Cánh cửa vốn rất chắc chắn hơi lung lay. Chẳng bao lâu sau, nó không thể chịu được nữa, đổ rầm xuống đất.
Sau khi cánh cửa đổ xuống, khuôn mặt dữ tợn của Trần Tuấn Tú: “Sao nhà họ Trần lại có loại người vô liêm sỉ như mày! Trước đây, nếu tao biết thế này đã bóp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/773384/chuong-3284.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.