Chương 2509:
Bánh mận khô của cửa hàng này, Thẩm Lệ cũng biết, đoàn làm phim cũng từng mua rồi, mùi vị cũng không tệ lắm.
Có điều, hình ảnh Tổng Giám đốc đẹp trai ngời ngời của Tư thị cầm theo hai túi bánh mận khô thật đúng là….rất hài hước.
Thẩm Lệ cố nhịn cười, chào hỏi với Tư Mộ Hàn: “Anh cũng tới à.”
“Ừ.” Tư Mộ Hàn vẫn mang vẻ lạnh nhạt như xưa.
Thẩm Lệ đã quen với kiểu này từ lâu, nên quay đầu hỏi Nguyễn Tri Hạ: “Gọi cơm chưa? Đi ăn cùng nhau nhé.”
Nguyễn Tri Hạ: “Được.”
Cố Mãn Mãn vẫn yên lặng từ đầu đến cuối đứng bên cạnh, lúc này mới kéo áo Thẩm Lệ, nói nhỏ: “Vậy em về phòng trước nhé?”
“Không đi ăn cùng sao?”
“Em không đi đâu, em về phòng nghỉ ngơi, hôm nay lái xe hơi mệt.”
Hôm nay Cố Mãn Mãn lái xe đưa cô đến bệnh viện thành phố, sau đó lại lái xe về, suốt bốn năm tiếng đồng hồ, đúng là đã vất vả rồi.
Thẩm Lệ sờ sờ lên đầu cô ta: “Ăn cơm xong rồi ngủ.”
“Chào anh Tư, chào Cô Tư.” Cố Mãn Mãn chào hỏi ngoan ngoãn giống như học sinh tiểu học, còn liếc trộm sang quan sát Tư Mộ Hàn, rồi nhanh chóng chạy mất.
Nguyễn Tri Hạ và Thẩm Lệ nhìn nhau cười, sau đó ăn ý liếc nhìn Tư Mộ Hàn.
Cố Mãn Mãn là người cuồng sắc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/774543/chuong-2509.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.