Chương 1739:
Cơn mưa kéo dài cả đêm, cô mới đứng một lát đã thấm ướt tóc, chỉ làn gió nhẹ thổi qua cũng làm cô lạnh thấu xương.
Nguyễn Tri Hạ hơi thất thần đứng tại chỗ, sau đói mới từ từ xoay người đi về phía thang máy.
*
Mưa suốt đêm, nhiệt độ đương nhiên cũng hạ xuống thấp.
Đêm nay Nguyễn Tri Hạ lúc ngủ lúc tỉnh, sáng hôm sau thức dậy, đầu cô choáng váng, cổ họng như bị ai đó nhét cây bông vào, không nói được.
Cô vừa thay quần áo bước ra khỏi phòng tắm, bỗng nghe bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Ai lại tới sớm vậy nhỉ?
Nguyễn Tri Hạ đi tới cửa, nhìn qua mắt mèo thấy khuôn mặt đẹp trai của Tạ Ngọc Nam, anh đã không còn dáng vẻ cợt nhả của ngày thường, mỉm cười khéo léo .
Nguyễn Tri Hạ mở cửa, cổ họng phát ra âm thanh cứng nhắc: “Sao anh lại tới đây…”
Tạ Ngọc Nam hỏi cô: “Cổ họng em bị sao vậy?”
Nguyễn Tri Hạ lắc đầu, ra hiệu mình không sao, xoay người đi vào trong.
Tạ Ngọc Nam đi theo, tay còn cầm bữa sáng.
Nguyễn Tri Hạ rót cho Tạ Ngọc Nam một ly nước trước, rồi rót cho mình một ly chuẩn bị uống thuốc cảm.
Tạ Ngọc Nam thấy cô lấy thuốc thì vội nói: “Tôi có mang bữa sáng tới đây, em ăn trước rồi hãy uống thuốc.”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/775683/chuong-1739.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.