Chương 1615:
Chỉ có điều cô không ngã xuống đất mà được Tư Mộ Hàn đỡ lấy, cánh tay thon dài đầy sức lực quấn quanh thắt lưng của cô, ôm chặt cô vào trong lòng.
Nguyễn Tri Hạ nghe giọng nói trầm lắng lại giống như ma quỷ của anh: “Bây giờ em đang hận anh thật sao?”
Giọng nói trầm thấp lại nghe dường như có chút cảm giác u ám lạnh lẽo không chân thật.
“A.” Cũng không đợi Nguyễn Tri Hạ trả lời, anh đã cười lạnh một tiếng và đẩy Nguyễn Tri Hạ ra: “Em có thể đi.”
Trong khi nói chuyện, Tư Mộ Hàn đã lùi lại hai bước, dường như không hề muốn chạm tới Nguyễn Tri Hạ.
Trước sau thay đổi quá kỳ lạ và khác thường, nhưng lúc này Nguyễn Tri Hạ lại không có tâm suy suy đoán nguyên nhân trong đó.
Cô sớm đã không đoán ra được trong lòng Tư Mộ Hàn đang suy nghĩ gì.
Tư Mộ Hàn nói không sai, trong một giây vừa rồi, cô hận anh.
Vì sao hận?
Nguyễn Tri Hạ không nói rõ được.
Cô xoay người đi tới gần cửa và đang chuẩn bị mở cửa ra ngoài lại nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa: “Đình Kiên, anh có ở bên trong không?”
Nguyễn Tri Hạ ngẩn người, cứng đờ tại chỗ.
Cô nghe ra được đây là giọng nói của Tô Miên.
Cô nắm chốt cửa, trong nháy mắt ngắn ngủi muốn mở cửa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/775853/chuong-1615.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.