Vệ sĩ đứng đầu nhìn thấy thái độ của Tư Mộ Hàn khi liếc nhìn anh ta, lên tiếng hỏi Nguyễn Tri Hạ: “Mợ chủ có điều gì muốn căn dặn?”
“Quả nhiên.” Nguyễn Tri Hạ cười tự giễu, “ầm” cánh cửa đóng lại.
Cô quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Tư Mộ Hàn: “Trong mắt anh, em giống như con mèo con chó, anh muốn nhốt thì nhốt sao?”
“Em ăn cơm đi.” Tư Mộ Hàn làm như không nghe thấy cô nói gì, xoay người ngồi trước bàn, ánh mắt nhìn cô, ra hiệu cho cô mau tới đây ăn cơm.
Nguyễn Tri Hạ vẻ suy sụp hét về phía anh: “Em không ăn, em muốn đi tìm Tư Hạ!”
Nhưng vẻ mặt của Tư Mộ Hàn lại rất bình tĩnh: “Anh sẽ đi tìm Tư Hạ.”
“Vậy anh đi tìm đi! Anh nhốt em lại để làm gì?” Nguyễn Tri Hạ nhắm mắt, giơ tay ôm mặt muốn ổn định lại cảm xúc của mình.
Cô không biết, rốt cuộc Tư Mộ Hàn muốn làm gì?
Tại sao tìm Tư Hạ lại phải nhốt cô lại?
Tại sao phải giấu cô chuyện Tư Hạ, mặc dù cô yêu Tư Hạ, nhưng cũng không yếu đuối đến mức biết tin Tư Hạ bị người khác bắt đi sẽ sụp đổ.
Cô sụp đổ là vì Tư Mộ Hàn nhốt cô lại, không cho cô làm điều gì cả.
Nguyễn Tri Hạ điên cuồng hét về phía Tư Mộ Hàn, nhưng dáng vẻ của Tư Mộ Hàn giống như trời có sập xuống anh cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/776153/chuong-1317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.