Biệt thự này trông rất lớn, bên trong ngoài vệ sĩ và người giúp việc, không biết còn có ai ở nữa, dù Ly không nói, Nguyễn Tri Hạ cũng sẽ đi theo cô ta.
Nguyễn Tri Hạ tuy không cất tiếng nào, nhưng Ly cứ nghĩ tới lúc trước cô khiêu khích cô ta, thì lại thấy khó chịu, không chịu được mà nói: “Bây giờ ngoan ngoãn nghe lời hơn rồi đó nhỉ.”
“Nói cho cùng, tôi cũng là người mà các người nâng đỡ, con gái tôi vẫn trong tay các người, tôi không nghe lời sao được,” Nguyễn Tri Hạ nói như đâm dao chọc ngoáy.
Bọn họ không nên, hoàn toàn không nên bắt Tư Hạ đi.
Tư Mộ Hàn sau khi bị chọc tức, tuy rằng tâm trạng không tốt, nhưng cũng sẽ không ra tay với người vô tội, đặc biệt là đàn bà và trẻ con.
Anh không phải là người tốt nhưng cũng có nguyên tắc của mình.
Mà bọn Lưu Chiến Thiên bắt cóc Tư Hạ, khác gì với Trần Tuấn Tú năm đó đâu?
Chỉ với điều này thôi, đã đủ để Nguyễn Tri Hạ hận họ.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Nguyễn Tri Hạ lạnh đi.
Cô hơi rũ mắt, không để Ly nhìn thấy cảm xúc của mình.
Ly không phải là người phụ nữ tàn nhẫn, cũng có chút thương tiếc trẻ con, bắt cóc một đứa trẻ để uy hiếp, đúng là có chút tiểu nhân.
Vì vậy, dù trong lời Nguyễn Tri Hạ hơi khiêu khích, nhưng cô ta cũng không nói gì.
Ly đưa Nguyễn Tri Hạ vào trong biệt thự.
bên trong rất rộng, có một cầu thang hình xoắn ốc.
“Tôi đưa cô đi gặp con gái trước.” Không gian
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/776260/chuong-1235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.