Trong lòng Nguyễn Tri Hạ đã hiểu rõ, cô chống tay xuống bàn làm việc, nhoài người về phía trước, nhìn chằm chằm Lưu Chiến Thiên, khẽ hỏi: “Bị tôi đoán trúng rồi?”
Ánh mắt của Lưu Chiến Thiên lạnh hẳn đi: “Cô vốn dĩ có thể đi nhưng bây giờ thì cô không thể đi nữa rồi.”
“Nếu đã cố ý dụ tôi đến nước M thì anh phải biết Tư Mộ Hàn là ai, nếu anh biết chuyện Lưu Chiến Hằng cứu cứu tôi thì cũng phải biết tôi và Tư Mộ Hàn là quan hệ như thế nào, tôi có thể đi hay không không phải do anh quyết định.”
Nguyễn Tri Hạ tỏ vẻ bình tĩnh, lạnh lùng đối mặt với Lưu Chiến Thiên, không nhường một bước.
Lúc này, bên ngoài có người gõ cửa.
Sau đó là tiếng của Ly cất lên.
“Thưa ngài, có khách tới.”
Lưu Chiến Thiên nghe thấy thế thì ngả người ra sau: “Cô đang uy hiếp tôi sao?”
“Không hề, chỉ muốn cho anh hiểu rõ tình hình thực tế mà thôi.” Nguyễn Tri Hạ nhếch môi, cười khẩy nhìn anh ta.
Ngay cả cô cũng không nhận ra, giọng điệu kiêu ngạo khi nói chuyện của cô giống y chang Tư Mộ Hàn.
Lưu Chiến Thiên hít sâu một hơi, xua tay: “Được, tôi hiểu rõ tình hình rồi, cô đi đi.”
Thỏa hiệp dễ như vậy sao?
Như vậy không giống phong cách làm việc của Lưu Chiến Thiên.
Tuy trong lòng Nguyễn Tri Hạ còn nghi ngờ, nhưng vẫn cầm lấy chìa khóa xe đi ra ngoài.
Đi thì đi, cô muốn xem xem, tên họ Lưu này rốt cuộc muốn chơi trò gì.
Nếu, tính đâu ra đấy thì cô chỉ đến chỗ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/776300/chuong-1192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.