Nguyễn Tri Hạ hơi híp mắt, kéo cánh tay Tần Thủy San, kéo cô ấy đi vào bên trong phòng làm việc.
“Đi thôi, chúng ta đi trước thôi.
”
Dù sao chiếc xe kia đã đi, bọn cô đứng đây nghiên cứu cũng không có ích gì.
Hai người vào phòng làm việc, Nguyễn Tri Hạ thừa lúc đang pha cà phê, gọi điện thoại cho Tư Mộ Hàn.
Điện thoại vang lên hai tiếng liền có người nhận.
Tư Mộ Hàn mặc dù nghe điện thoại, nhưng lại không nói lời nào.
Nguyễn Tri Hạ không thể làm gì khác hơn mở miệng hỏi anh trước: “Anh phái người đi theo em?”
Đầu kia trầm mặc một chút, sau đó là giọng nói lạnh lùng của Tư Mộ Hàn vang lên: “Không có.
”
Nước nấu sôi rồi, Nguyễn Tri Hạ đem ly đặt vào vòi nước, sau khi bật công tắc, mới chậm rãi nói: “Anh biết không? Lúc anh cứng miệng, ngữ khí nói chuyện sẽ không tự chủ lạnh lùng hơn so với bình thường.
”
Đáp lại cô, là một khoảng thời gian như chết lặng, sau đó điện thoại bị cắt đứt ‘tút’ một tiếng.
Nguyễn Tri Hạ đem điện thoại di động để xuống, cong môi cười một tiếng.
Người đàn ông này, có lúc khó tính cứng miệng lại rất đáng yêu, có lúc lại cố chấp, vô cùng đáng hận.
Có thể làm sao chứ?
Lại không thể tách ra, chỉ có thể từ từ tới.
……
Trước khi Nguyễn Tri Hạ mở cuộc họp, lại lên FB nhìn một chút, cô phát hiện chủ đề “Tiểu công chúa nhà họ Tư” lại lên hot search.
Những người này đối với Tư Hạ và mẹ đẻ Tư Hạ quá
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/776351/chuong-1150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.