“Ngoan, mẹ đưa con lên tầng ngủ, con ngủ rồi mẹ mới đi.” Nguyễn Tri Hạ nói xong liền bế Tư Hạ trở về phòng trên tầng.
Tư Hạ nằm ở trên giường mơ mơ màng màng sắp ngủ nhưng vẫn nắm lấy ngón tay của cô, lẩm bẩm nói: “Mẹ đừng đi…”
Nguyễn Tri Hạ chờ sau khi cô bé ngủ, vẫn rời khỏi đó.
Chỉ có điều, buổi tối hôm đó, Tư Mộ Hàn liền mang theo một chiếc vali và dẫn theo Tư Hạ tìm tới cửa.
Nguyễn Tri Hạ nhìn vali bên tay trái của Tư Mộ Hàn, lại nhìn tay phải anh nắm tay Tư Hạ, vẻ mặt ngơ ngác: “Anh làm gì vậy?”
Giọng điệu Tư Mộ Hàn lãnh đạm: “Người một nhà thì phải ở cùng nhau.”
Tư Hạ ôm con hổ nhỏ bằng vải trong tay, cao hứng gọi một tiếng: “Mẹ!”
Nguyễn Tri Hạ sẽ không lộ ra vẻ mặt khó chịu với Tư Hạ nên mỉm cười nhìn cô bé.
Tư Hạ lại ôm con hổ nhỏ vào phòng.
Sau khi Tư Hạ đi vào, Nguyễn Tri Hạ mới chú ý thấy Tư Hạ còn đeo một cái cặp sách nhỏ.
Cái cặp sách nhỏ rất đặc biệt, đơn thuần chính là cặp đựng đồ chơi.
Thấy ánh mắt Nguyễn Tri Hạ nhìn túi sách của Tư Hạ, Tư Mộ Hàn giải thích rõ: “Bên trong có chứa đồ xếp gỗ.”
Nguyễn Tri Hạ nghe vậy liền quay đầu nhìn Tư Mộ Hàn, chỉ thấy anh đã cầm theo vali đi tới.
Anh đi vào phòng với vẻ đương nhiên.
Tư Hạ quen thuộc với chỗ này của Nguyễn Tri Hạ, đã tự đi đến trên sô pha ngồi xuống, đổ đồ chơi trong túi xách lên trên sô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/776478/chuong-1052.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.