Sau khi nghe câu này, Tiêu Giai Kỳ nghĩ Nguyễn Tri Hạ vẫn quan tâm đến bà ta.
Bà ta hết sức vui mừng, trên mặt nở một nụ cười, rồi lại lập tức lắc đầu: “Con sống tốt là được.
Mẹ sống coi như cũng được.”
Coi như cũng được?
Ý nói chính là sống không tốt.
Nhìn cách ăn mặc và trạng thái tinh thần của Tiêu Giai Kỳ, thực ra cũng có thể đoán được cuộc sống hiện tại của bà ta.
Trong ba năm qua, chắc chắn bà ta sống không được thoải mái.
Nguyễn Tri Hạ đã hiểu rõ suy nghĩ của Tiêu Giai Kỳ.
Mỗi khi Tiêu Giai Kỳ sống không như ý, hoặc lúc sống không tốt, sẽ nghĩ đến việc tìm Nguyễn Tri Hạ.
“Tôi muốn mua mấy thứ đồ, không có thời gian ôn chuyện với bà Nguyễn.” Nguyễn Tri Hạ nói xong cũng không cho Tiêu Giai Kỳ cơ hội nói chuyện, liền xoay người đi chọn đồ.
Tuy nhiên, Tiêu Giai Kỳ cũng không rời đi mà nhất định giữ khoảng cách đi theo sau cô.
Lúc Nguyễn Tri Hạ ngẫu nhiên quay lại, Tiêu Giai Kỳ liền nở một nụ cười rụt rè với cô.
Điều này không giống với Tiêu Giai Kỳ vài năm trước.
Trong lòng Nguyễn Tri Hạ có chút xúc động.
Nhưng chẳng mấy chốc, xúc động trong lòng cô lại yên tĩnh như cũ.
Bởi vì cô nghĩ về Nguyễn Hương Thảo.
Nguyễn Hương Thảo hận cô như vậy, Tiêu Giai Kỳ lại một mực thương yêu Nguyễn Hương Thảo.
Cô đã cho Tiêu Giai Kỳ rất nhiều cơ hội, nhưng mỗi lần Tiêu Giai Kỳ đều lựa chọn vứt bỏ cô.
Cô nghi ngờ Tiêu Giai Kỳ bị Nguyễn Hương Thảo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/776565/chuong-986.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.