Bữa cơm này ngoài hai ba con Tư Hạ và Tư Mộ Hàn ăn ngon, những người khác đều ăn không ngon lắm.
Chủ yếu là vì mỗi người đều có suy nghĩ riêng.
Đoàn người ra khỏi Kim Hải.
Thẩm Lệ nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ: “Để tớ đưa cậu về.”
“Tớ cũng không phải là trẻ con, tự tớ có thể gọi xe về mà.” Nguyễn Tri Hạ nói xong, ánh mắt vô tình nhìn về phía Tư Mộ Hàn.
Ánh mắt của cô chỉ dừng trên mặt anh một giây, sau đó đã dừng lại trên người Tư Hạ.
Tư Hạ giữ cửa bằng hai tay muốn bước lên xe, chân ngắn đạp đạp, mãi vẫn không bước lên được.
Tư Mộ Hàn chỉ đứng ở phía sau Tư Hạ, hình như cũng không có ý muốn vươn tay giúp cô bé.
Tư Hạ có chút giận ngẩng đầu nhìn anh, lớn tiếng nói: “Ba!”
“Lần trước bò lên thế nào?” Tư Mộ Hàn không chỉ không ôm cô bé, ngược lại còn đứng khoanh tay, dáng vẻ đang xem kịch vui.
Tư Hạ cau mũi, uốn éo người tiếp tục không tình nguyện đi lên xe.
Lúc này, Tư Mộ Hàn thong thả nói một câu: “Buổi tối sẽ thưởng kem.”
Tư Hạ vốn còn đang nằm sấp ở cửa xe không bước vào được lập tức xoay người đi vào, nhanh chóng ngồi yên trên ghế, mở to hai mắt tìm Tư Mộ Hàn xác nhận: “Ăn kem?”
Thẩm Lệ đứng một bên nhìn hai ba con Tư Mộ Hàn tung hứng, nhịn không được”chậc chậc” hai tiếng, cảm thán nói: “Gian xảo như vậy, giống cậu à?”
“Không biết, cũng có thể là giống Ngài Tư.” Nguyễn Tri Hạ thu hồi tầm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/776769/chuong-823.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.