Tư Mộ Hàn đen mặt, nhìn qua có hơi đáng sợ, Nguyễn Tri Hạ liếc anh một cái, liền cúi đầu ngoan ngoãn ngậm miệng.
Tư Mộ Hàn kéo cô đi ra ngoài.
Đi còn chưa được hai bước, Nguyễn Tri Hạ lại giãy giụa nói: “Ai da, anh có thấy bẩn hay không vậy, tôi còn chưa rửa tay!”
Tư Mộ Hàn: “. . .”
Tư Mộ Hàn chỉ có thể nhịn tính tình, dẫn cô quay lại rửa tay.
Tư Mộ Hàn dừng động tác, biểu cảm cứng nhắc trên mặt hơi hòa hoãn lại, giọng nói trầm thấp: “Tôi có thể tốt hơn nữa.”
Vẻ mặt Nguyễn Tri Hạ mờ mịt: “Hả?”
Màu mắt Tư Mộ Hàn sâu đi, giọng nói thấp hơn: “Về nhà rồi mới cho cô xem được.”
Anh cẩn thận lau khô tay cho Nguyễn Tri Hạ, nắm tay cô quay lại sảnh, lấy áo khoác lên người cô, định đưa cô về.
Nguyễn Tri Hạ lại đúng lúc này lại bắt đầu nháo: “Không được, không được, tôi còn chưa uống đủ, tôi vẫn muốn uống.”
Nói xong, cô vươn tay ra tóm lấy chai bia.
Lúc này, một nhóm người từ trong một phòng riêng nào đó đi ra, trong đó có một người lúc đi qua bên cạnh họ, cố ý đâm vào Tư Mộ Hàn một chút.
Sau đó, giọng điệu bỉ ổi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/777789/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.