” Nó dám đánh con sao?”.
Cơn sợ hãi đã lấn át mất phần lý trí còn sót lại.
Nếu như có suy nghĩ kỹ lưỡng sẽ biết rằng, Châu Vỹ không có lý do gì để ghét cô.
Hơn nữa, nếu cô bị chính chồng mình, là con trai bà bạo hành thì người bị đuổi sẽ là hắn a.
Ngược lại với những bất an mà cô nghĩ.
Tống phu nhân nếu biết được con trai mình có thể chạm vào nữ nhân, có khi sẽ mở tiệc ăn mừng.
Cũng sẽ giáo dục cố về giới tính.
Nhưng mà thật đúng là trêu ngươi.
Cố Giai Lệ quyết định im lặng, che giấu đi điều khủng khiếp này.
Dung Dung nhìn gương mặt cô trắng bệch, lấm tấm mồ hôi, liền lấy khăn lau giúp ” Người rõ ràng không khoẻ sao lại không cho tôi gọi bác sĩ? Chờ đã, mắt hình như sưng rất to.
Người khóc sao? Ai bắt nạt? Tên nào chán sống vậy?”.
“Không sao mà” – Cổ Giai Lệ không muốn làm lớn chuyện.
Nhưng Dung Dung nhất quyết không chịu để yên.
Vì Tống Tư Duệ đã cảnh cáo không ai được bước vào phòng hắn, nên cô nữ hầu lanh trí liền dìu Cố Giai Lệ sang một căn phòng gần đó, để cô ấy ngồi nghỉ ngơi trên giường.
Bản thân lao ra ngoài tìm người gọi Châu Vỹ đến.
Tổng phu nhân nghe tin liên tức tốc chạy đến, mở toang cánh cửa đang đóng kín, ngồi bên cạnh xem xét với gương mặt vô cùng lo lắng.
“Con có sao không? Ôi trời, chỉ mới một đêm sao cả cơ thể lại tiều tụy thế này?”.
Các dấu xanh đỏ đã được cái váy che
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-nho-nhut-nhat-chong-a-anh-dung-qua-day/1033403/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.