Quý Hàn Bách nắm được tay Phó Lâm, ấn ngón tay cậu.
Cậu nằm xuống bên cạnh Quý Hàn Bách, một cái tay vẫn bị hắn nắm như trước, đè lên lồng ngực hắn.
Trong lòng Phó Lâm có chút bất an.
Bất an bởi vì cậu nói dối Quý Hàn Bách.
Trong cuộc sống cần phải nói dối, lời nói dối thông minh, có thiện chí còn có lợi cho việc duy trì cảm tình, nhưng cậu có một lời nói dối, cậu cảm thấy rất vụng về, hơn nữa nếu bị bóc mẽ ra thì chẳng có lợi chút nào hết.
Đó chính là cậu đã nói với Quý Hàn Bách mình là sinh viên đại học.
Nếu như không phải Quý Hàn Bách giới thiệu trên bàn ăn thì cậu cũng quên lời nói dối này của mình.
Ban đầu thật ra chỉ tuỳ tiện bịa ra một chuyện, sở dĩ cậu tạo ra thân phận này là muốn Quý Hàn Bách không phòng bị với mình... Mọi người trong xã hội đều châm chước với sinh viên. Thân phận sinh viên này có nghĩa là trẻ tuổi, không thạo sự đời, cậu được chăm sóc, đáng được bao bọc. Ban đầu cậu cũng chưa có tham vọng một đời một kiếp cùng Quý Hàn Bách, cho nên cảm thấy thân phận sinh viên này cũng sẽ mang lại rất nhiều tiện lợi cho cậu, muốn giấu giếm cũng dễ giấu giếm, Quý Hàn Bách chắc không đến nỗi đến trường học tra hồ sơ của cậu đâu nhỉ? Cậu chỉ cần đúng giờ đến đại học là được rồi.
Nhưng với tình huống biến thành như vậy, muốn yêu nhau lâu dài, lời nói dối như vậy coi như cực kì lừa gạt, bất cứ lúc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-nhu-khong-biet-anh-gia-ngheo/1272078/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.