Không biết tự lượng sức Cơn giận của Cảnh Hạo Đông lao từ lòng bàn chân lên tới tận đỉnh đầu, không hê suy nghĩ đăn đo đã khởi động chiếc xe thể thao, tông mạnh vào chiếc Hummer của Sở Tuấn Thịnh.
Trong khoảnh khắc hai xe va chạm, rung lắc dữ dội khiến cơ thể Cảnh Hạo Đông chợt lao về trước, khi lùi lại thì khuỷu tay va mạnh vào cửa sổ Xe.
Anh ta đau đớn kêu lên một tiếng, linh cảm được tay trái mình đã gặp vấn đề.
Sở Tuấn Thịnh ngồi trong chiếc Hummer, không hề để ý tới vết lõm và xước xe do va đụng trên xe.
Anh ta nhìn Cảnh Hạo Đông trong chiếc xe thể thao, nói một câu phách lối lại khinh miệt: “Kiến mà đòi rung cây, không biết tự lượng sức.”
Dứt lời, anh ta lái xe nghênh ngang rời đi.
Cảnh Hạo Đông tức tối đấm một đấm vào vô lăng, kết quả lại đau tới nhe răng toét miệng.
Khi Mặc Tu Nhân nhận được điện thoại của Cảnh Hạo Đông, Cảnh Hạo Đông đang ngồi trên xe cứu thương.
Cơn đau ở cánh tay vẫn không thể ngăn lại cái miệng tép nhảy của Cảnh Hạo Đông.
Anh ta kể lại đầu đuôi sự việc một lần: “Tu Nhân, cậu không biết thằng cháu trai kia ngông cuông thế nào đâu.
Bà nhà nó, lại dám giơ ngón giữa với tôi, còn nói là anh ta cố ý, má nó chứ tôi tức muôn điên luôn rồi.
Chừng nào được xuất hiện, có thể nào tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-oi-ca-the-gioi-cho-nguoi-ly-hon/1677601/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.