"Người này là..." Đông Sinh đường như đoán được thân thế của bà những vẫn không khỏi nheo mắt soi xét kĩ càng.
"Cô nói cái thai của ai?" Giản Ngọc Thúy tiếp tục nhà ra từng giọng nạt nộ chiếu thẳng vào Cố Minh Minh, tay chỉ vào bụng cô ta run rẩy.
"Bác gái, bác nghe cháu giải thích. Bác hiểu nhầm rồi!" Cố Minh Minh nhanh chân chạy đến bám víu vào tay Giản Ngọc Thúy, đầu lắc lắc minh oan.
Giản Ngọc Thúy buông tay ra thật mạnh, môi run run không nói lên lời, trên trán lấm tấm vài giọt mồ hôi.
"Cô lừa tôi, lừa con trai tôi chỉ để bước chân vào Lục gia? Thật không ngờ cô lại ác độc như vậy. Cố Minh Minh, cô mau cút khỏi đây!" Bà hét lên thật lớn, đúng lúc tóc lại bung ra từ phía sau, cơn gió thổi qua khiến cả ba cùng lạnh sống lưng.
Đông Sinh không liên quan trong chuyện này, vốn chỉ muốn đến giúp Cố Minh Minh hồi tâm chuyển ý trở về, còn không cũng phải sinh đứa bé ra để hắn mang đi bằng được. Bây giờ mọi chuyện lại bị mẹ của Lục Tiêu Bá phát hiện chắc chắn Cố Minh Minh không còn gì để chối cãi. Kịch hay như vậy hắn làm sao nỡ rời đi?
"Bác gái, cháu xin bác!" Cố Minh Minh quỳ sụp xuống đất, nước mắt lăn dài trên khóe mi.
"Còn dám gọi tôi là bác gái? Cái thứ vô dụng lăng loàn nhà cô xứng đáng vứt cho chó gặm." Giản Ngọc Thúy hơi gập lưng gỡ bỏ cánh tay thối tha của Cố Minh Minh ra khỏi cơ thể.
"Chậc. Người ta đã đuổi đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-oi-ve-nha-nao/1433372/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.