Hai ngày sau.
Tại nhà của Đặng Đình Phi.
Hai vợ chồng đang ngồi đợi tin tức từ đội tìm kiếm hàng hải.
Đúng lúc này, một người đàn ông mặc đồng phục hải quân, sắc mặt ngưng trọng từ cửa lớn được vệ sĩ dẫn vào gặp mặt vợ chồng Đặng Đình Phi.
Vừa thấy người này, hai vợ chồng vụt cái đứng lên, đồng thanh hỏi: "Kết quả thế nào rồi?"
Người đàn ông cúi đầu, thanh âm nặng nề, "Đặng tiên sinh, Đặng phu nhân, chúng tôi vẫn chưa thể tìm được." Ông ta mệt mỏi, có chút bất lực nói: "Đội tìm kiếm hàng hải chúng tôi đã cho những thợ lặn giỏi nhất, dựa theo vị trí toạ độ của vợ chồng Diệp tiên sinh rơi xuống để vớt...."
"Nhưng vẫn không có kết quả sao?" Lương Minh Phương siết chặt góc áo của mình, thất vọng hỏi.
"Đúng vậy." Khuôn mặt người đàn ông mang đầy áy náy trả lời.
"Theo như miêu tả của phu nhân đây thì, đêm hôm đó ở trên biển bão xảy ra đối lưu mạnh.
Số liệu trên đài khí tượng cũng cho thấy, trong khoảng thời gian ngắn, lượng mưa rất lớn, vì vậy tốc độ chảy của nước biển cũng rất nhanh....! Cho nên chúng tôi xác định, có thể Diệp tiên sinh và vợ cậu ấy, cô Từ Lạc, hai người họ đã bị nước biển đẩy tới chỗ rất xa."
Lương Minh Phương suy sụp ngồi xuống ghế, cô mệt mỏi nhưng cố chấp nói: "Vẫn phải tìm tiếp, tất cả cứu viện không thể ngừng lại đâu, nhất định phải tìm!"
Người đàn ông kia gật đầu, "Tôi hiểu, huống hồ, Diệp gia cũng đã phái một lượng người khá lớn đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-oi-yeu-lai-nhe/47648/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.