Không khí trong căn phòng chốc lát yên tĩnh vài giây.
" Tôi..." Diệp Thành theo phản xạ muốn phản bác, nhưng nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Lương Minh Phương, rốt cuộc không thể nói được gì, dựa lưng về phía sau, vươn tay xoa xoa huyệt thái dương của mình đang phát đau, hắn khó khăn nói, " tôi... thừa nhận, tôi đã làm sai rồi."
" Anh không chỉ mỗi làm sai không thôi đâu." Minh Phương vừa nói vừa đẩy quyển vở nhỏ vừa được cô ghi chép đến trước mặt Diệp Thành, cô nói,
" Mấy năm qua, cô ấy chịu bao nhiêu ủy khuất, phần lớn đều là đến từ anh. Nhưng anh không biết, cũng chẳng cần quan tâm. Tình cảm là song phương, nhưng anh đã vứt bỏ Từ Lạc ở tình cảnh tứ cố vô thân, mặc cho cô ấy một mình tự gặm nhấm nỗi uất ức, đau thương, mà người gây ra những uất ức đau thương kia, không ai khác chính là Dirpj Thành anh đấy."
Diệp Thành nghe Lương Minh Phương sổ ra một tràng như mẹ dạy con thơ, lại nhìn đến những nét chữ viết hơi ngoáy một chút trên trang vở, trong lòng hắn, một tia chua xót dâng lên rồi bắt đầu lan tràn ra diện rộng.
Minh Phương vẫn tiếp tục nói, " Anh là vì cô ấy rời khỏi anh, cô ấy mặc kệ đủ loại biểu hiện cảm thấy khổ sở của anh, nên anh tiếc nuối? Anh cảm thấy là bởi vì thiếu mất một bữa cơm ngon do cô ấy nấu, hoặc là thiếu đi một lần cô ấy đeo cà vạt cho anh, làm anh không cam?"
Thanh âm của Minh Phương hơi có chút
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-oi-yeu-lai-nhe/47755/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.