Từ Lạc nheo mắt nhìn Lưu Tâm Nhã, " Lưu Tiểu thư, cô đừng có cúi người với tôi, tôi không nhận nổi."
" Rất xin lỗi, thật sự rất xin lỗi, Trong đôi mắt của Lưu Tâm Nhã tràn đầy ủy khuất và tự trách, cô ả nói tiếp, " đều là năng lực của tôi không được, mang đến cho chị nhiều phiền toái như vậy, còn phiền chị hướng dẫn..tôi..tôi.." Cô ta vừa nói vừa muốn khóc..
" Cô ấy hướng dẫn em là nên làm." một giọng nam trầm thấp vang lên, không ngoài dự tính, chính là Diệp Thành, " đây là công việc của cô ấy, Tâm Nhã, em không có gì phải nói xin lỗi, em qua đây."
Vừa thấy Diệp Thành, Lưu Tâm Nhã thẳng người, đi tới bên cạnh hắn, hai mắt như lóe sáng, đầy vẻ được sủng mà kiêu.
" Thành, anh đừng nói như vậy, chị Từ hướng dẫn em rất cẩn thận, bản kế hoạch này, chị ấy vừa xem lại cho em, không thấy vừa lòng nên mới kêu em viết lại, vất vả thì vất vả chút, nhưng có thể học được rất nhiều. Em rất vui."
Diệp Thành xoa đầu cô ả, " em không cần vất vả như vậy."
"Em không sợ vất vả." Lưu Tâm Nhã cười đến cực kỳ rạng rỡ. " Em biết năng lực của em còn thiếu xót, cho nên chị Từ mắng em cũng nên, em biết chị ấy làm vậy là muốn tốt cho em."
"Đừng, đừng, tôi không nhận nổi." Từ Lạc nhìn bộ dáng giả tạo kia củ Lưu Tâm Nhã, cô như muốn nôn cả đồ ăn ra ngoài, " Lưu tiểu thư, cô đừng đội cái huy hiệu lớn cho tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-oi-yeu-lai-nhe/47800/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.