Hai người giằng co, mùi thuốc súng nồng đượm.
Từ Lạc và Diệp Thành phẫn nộ nhìn chằm chằm đối phương, ai cũng không chịu nhường.
Diệp Thành đưa thịt cá càng gần," ăn vào"
Lưu Tâm Nhã mang theo một tia lo lắng giả như thật, "Chị Lạc à, chị đừng cãi nhau với anh Thành, nếu không chị cứ ăn một miếng đi, đừng chọc anh Thành, khiến bản thân không thoải mái."
Từ Lạc cười lạnh một tiếng, " Con ả này, thật biết thêm dầu vào lửa."
Muốn cô nghe lời cô ta, haha,, đời này, đừng mơ tưởng.
Dựa vào cái gì, dựa vào đâu mà bắt cô phải nghe lời ả, Cô ta đau lòng, ủy khuất, hắn vỗ về an ủi.
Còn bản thân cô, cho dù là gì thì vẫn một mình vượt qua không ai quan tâm, vậy thì cô việc gì phải nhún nhường trước kẻ khác. Gần năm năm qua, cô nhịn đủ rồi..
Diệp Thành như cũ, giơ đũa, " Ăn!!"
Từ Lạc hừ lạnh một tiếng, đưa tay hất miếng cá mà Diệp Thành gắp tới, miếng cá rơi xuống đất.
" Ăn cái đầu của anh ấy!!"
Hét xong, cô bật đứng dậy, mắt bỗng chốc cay xè, chạy thẳng vào phòng, rầm một cái, cánh cửa đóng sầm lại.
Diệp Thành tức giận ném đũa keng một cái, đôi mắt như chim ưng, hơi thở tràn đầy nguy hiểm và thô bạo, nhìn chằm chằm vào cửa phòng của Từ Lạc.
....
Từ Lạc vừa xông vào phòng, trực tiếp vào toilet, nằm nhoài lên bồn cầu ói lên ói xuống.
Hóa ra, ốm nghén lại khó chịu đến thế?
Cô ói tới trong dạ dày chả còn gì, mới dễ chịu chút, vịn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-oi-yeu-lai-nhe/47826/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.