HAI CÁNH TAY MATTIE RUN BẦN BẬT, giật mạnh ống quay.
“Trời, mẹ có thấy không?” Mattie kêu to.
“Trông to thật,” Kathryn đáp.
“Con nghĩ con đã bắt được nó rồi.”
“Con kéo cước ra xa khỏi mấy tảng đá đi để nó không bị đứt.”
Kathryn có thể thấy những sọc đen và bạc quẫy tung dưới mặt nước. Trong suốt bốn mươi phút qua, cô đã quan sát Mattie chiến đấu với con cá bằng chiếc cần câu to ngoại cỡ của bố nó, thả dây cước, gắn mồi, nghiến răng, rồi kéo con cá lên, kẹp cần câu dưới nách để làm đòn bẩy. Kathryn lội ra chỗ Mattie, đem theo lưới, vớt rồi lại hụt, lại vớt lần nữa. Cuối cùng, cô giơ con cá hanh lên cho Mattie xem.
Jack nên có mặt ở đây, Kathryn lập tức nghĩ.
Mattie đặt cần câu xuống, đón lấy con cá từ mẹ, rồi đặt nó lên cát. Con cá hanh xấu số quẫy đuôi liên tục. Mattie lấy thước đo ra, và Kathryn cúi xuống với con để nhìn rõ hơn.
“Một mét,” Mattie nói vẻ tự hào.
“Tuyệt!” Kathryn nói và xoa đầu Mattie. Tóc con bé đã chuyển sang màu đồng đáng yêu sau mùa hè. Nó để tóc tự nhiên, thích xoăn chỗ nào thì xoăn. Nó gần như không mặc gì, chỉ có bộ đồ bơi gồm hai túm vải mỏng màu xanh lơ.
“Con định ăn hay thả nó?”
“Mẹ nghĩ con nên làm gì?”
“Nếu nó không phải là chiến tích đầu tiên của con, mẹ sẽ khuyên con thả nó. Bố có bao giờ dạy con cách làm cá chưa?”
Mattie đứng dậy, nâng con cá lên bằng hai cánh tay đã mệt rã rời.
“Mẹ sẽ lấy máy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-phi-cong/266386/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.