KHÔNG KHÍ ẤM ÁP TRÀN NGẬP TRONG XE. Bụng cô vẫn còn no căng sau bữa tối mừng Giáng sinh của bà Julia đến nỗi cô phải ngả ghế ra sau để dễ ngồi hơn. Jack mặc một chiếc áo len màu kem mà cô đã đan cho anh vào mùa đông đầu tiên hai người ở bên nhau; chiếc áo có một lỗi ở lưng chỉ mình cô thấy. Anh mặc chiếc áo đó một cách trung thành vào mỗi mùa lễ Tạ ơn và Giáng sinh khi họ lái xe từ Santa Fe về đây. Anh đã để tóc dài một chút, những lọn tóc xoăn nhẹ sau tai. Anh đeo kính mát, hầu như lúc nào anh cũng đeo kính mát, trừ những ngày trời đặc biệt xám xịt.
- Anh giỏi thật đấy, cô nói.
- Giỏi gì cơ?
- Giỏi gây ngạc nhiên.
Một lần là chuyến đi bất ngờ đến Mexico. Một lần khác, trong kỳ nghỉ Giáng sinh, anh đưa cô đến khách sạn Ritz vào cuối tuần trong khi cô nghĩ họ đang lái xe đến Boston để gặp bác sĩ chuyên khoa chỉnh hình để khám lưng cho anh. Hôm nay, sau bữa ăn ở nhà bà Julia, anh chỉ nói rằng anh muốn lái xe đi lấy quà Giáng sinh cho cô. Chỉ hai người với nhau. Julia sẽ ở lại cùng Mattie. Năm ấy Mattie bốn tuổi và không bao giờ chịu rời xa những món đồ chơi mới.
Họ rời khỏi thị trấn Ely và lái xe đến Fortune’s Rocks, nơi có những ngôi nhà nghỉ mát mùa hè. Lúc còn nhỏ, mỗi lần đi dạo từ làng ra bãi biển, cô thường tưởng tượng rằng những ngôi nhà bị để trống suốt mười tháng trong năm này
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-phi-cong/266406/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.