ÁNH NẮNG CHÓI CHANG PHẢN CHIẾU TỪ một chiếc xe lướt qua, di chuyển trên bức tường phía sau cửa hàng như ánh đèn chớp tắt chậm. Hôm nay không khí trong cửa hàng thật ngột ngạt, nóng hầm hập, chìm trong những hạt bụi lơ lửng giữa luồng ánh sáng. Cô cầm giẻ lau trong tay, đứng giữa mê cung những chiếc bàn gỗ gụ và gỗ óc chó, đèn ngủ và khăn trải bàn cũ, những quyển sách có mùi ẩm mốc. Cô ngước lên nhìn khi anh bước vào. Cô lập tức có ấn tượng đó là một quan chức đang đi mua sắm linh tinh, một người lạc lối đang tìm kiếm phương hướng. Anh mặc áo sơ mi trắng cộc tay, ống tay áo ngắn chĩa ra từ hai vai như hai lá cờ mỏng màu trắng. Quần xanh biển dày dặn. Anh mang giày kiểu cũ, giày màu đen vừa to vừa nặng.
- Hôm nay chúng tôi đóng cửa, cô nói.
Anh nhìn nhanh ra sau lưng và thấy biển MỞ CỬA nằm ở mặt trong của cánh cửa. Anh gãi đầu gãi tai.
- Xin lỗi, anh nói, và quay lưng dợm đi ra.
Cô luôn sửng sốt trước tốc độ ra phán quyết của đầu óc - một giây, cùng lắm là hai giây, thậm chí trước khi bất kỳ ai kịp cử động hay nói một lời nào. Cô nhẩm đoán, hơn ba mươi tuổi. Không hẳn vạm vỡ, nhưng cao to. Anh có vai rộng, và cô nghĩ ngay rằng anh là người cực kỳ khỏe mạnh. Lúc đầu cô ấn tượng với xương hàm của anh, thuôn thuôn chữ điền, với đôi tai giống nhân vật hoạt hình, hai chóp tai nhọn. Cô nghĩ mắt anh có gì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-phi-cong/266409/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.