Editor: demcodon
Hoàng Lan nhịn không được rùng mình, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi. Cô cũng không tin Sở Từ thật sự dám làm trống da người. Nhưng lại sợ hãi dáng vẻ nàng giờ phút này, rõ ràng là cười nhưng lại làm cho cô có loại lạnh lẽo khắc sâu, càng cảm thấy nếu bây giờ cô không làm theo những gì Sở Từ nói thì khuôn mặt này của mình còn sẽ chịu khổ.
Nhưng nghe lời một đứa con gái hoang như Sở Từ lại làm cho cô cảm thấy hết sức khó coi. Bởi vậy chỉ có thể chịu đựng đau cầu cứu anh hai đứng bên cạnh.
Nhưng lúc này Hoàng Kiến Tân cũng hiển nhiên bị hành động của Sở Từ dọa choáng váng, làm một người con trai gã tự nhiên cũng từng đánh nhau với người khác. Nhưng là ở lúc trẻ người non dạ, mà mấy năm gần đây ngay cả khóe miệng cũng rất ít xảy ra, càng đừng nói đến chuyện bạo lực giống như Sở Từ vậy.
"Tôi lại cho cô thêm ba giây suy nghĩ." Sở Từ theo sát nói tiếp: "Ba, hai..."
Mắt thấy thời gian dần trôi, trái tim Hoàng Lan dường như muốn nhảy ra. Cô dùng sức kéo cánh tay Hoàng Kiến Tân lại không thấy anh ấy phản ứng. Lúc này cũng chỉ có thể dựa vào bản thân, nhất thời khóc nói: "Được, quần áo là chính tao làm hư, không cần mày phải đền..."
"Học muỗi kêu hả?" Sở Từ hừ nhẹ một tiếng.
"Mày, mày đừng quá phận..." Hoàng Lan bĩu môi cảm thấy uất ức.
Sở Từ cũng không nói lời nào trực tiếp giơ tay lên, tay còn chưa đánh xuống Hoàng Lan
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-quan-nhan-dung-xang-bay/175703/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.