Editor: demcodon 
Nàng là người từ trước đến nay ân oán rõ ràng. Nếu thực sự ơn thì nàng cũng nhất định sẽ tìm mọi cách báo đáp. Nhưng nhà họ Sở này nhiều năm như vậy vẫn chưa đối xử với Sở Đường như người thân, ở trong mắt bọn họ cậu chính là sức lao động miễn phí nhặt được. 
Trước khi ba của hai chị em bọn họ rời khỏi thôn Thiên Trì cũng đã quyết định chuyện kết hôn. Lễ gặp mặt và sính lễ trước sau tặng 500 đồng. Ngoài ra ba món lớn như: xe đạp, máy may, đồng hồ này bởi vì ba bỏ đi nên chuyện kết hôn. Nhưng số tiền này không có một phần nằm ở trong tay mẹ Sở Tú Hòa, mà toàn bộ thành đồ của ba cậu nhà họ Sở. 
Mà Sở Đường mấy năm nay mặc dù tiêu chút học phí và sinh hoạt phí. Nhưng cậu làm việc cho mọi người cũng đã đủ trả lại số tiền này. Còn nữa, năm đó nếu không phải người nhà họ Sở tâm địa máu lạnh thì Sở Tú Hòa cũng không có khả năng qua đời. 
Nếu cậu cả Sở này đối xử khách khí với Sở Đường thì ân oán trước kia không phải không thể xóa bỏ. Nhưng bọn họ không khỏi khinh người quá đáng. 
Sở Thắng Lợi té ngã khó chịu. Sau khi đứng lên chuẩn bị đuổi theo Sở Đường đấu võ thì ông Sở đứng bên cạnh nhìn không được hừ mỉa một tiếng: "Được rồi, ầm ĩ cái gì? Người qua lại cũng không ngại mất mặt?" 
Bọn họ từ thôn nam một đường đi tới, một ít hàng xóm gần đó cũng nhìn thấy, có mấy đứa nhỏ 
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-quan-nhan-dung-xang-bay/175755/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.