Editor: demcodon 
Sau khi suy nghĩ rõ, Sở Từ vội vàng liếm môi cười cười: “Được, cảm ơn bác gái, nhà cháu còn có một ít, vậy cháu trở về lấy.” 
Nói xong, Sở Từ lập tức xoay người chuẩn bị đi. Nhưng đi hai bước lại ngừng nhìn mấy đứa bé đứng bên cạnh, ánh mắt sáng ngời lập tức cười nói: “Mấy em trai, các em đi với chị về cầm sọt đến đây, chị thưởng... khen thưởng cho các em ăn kẹo trái cây có được hay không?” 
Giọng điệu kiếp trước suýt nữa lại mang theo ra, Sở Từ đánh đầu lưỡi nói. 
Một viên kẹo trái cây cũng chỉ 1 xu mà thôi. Những đứa bé này đều tương đối sợ nàng, có thể cùng nàng trở về khẳng định không nhiều lắm. Cho nên cũng không tốn bao nhiêu tiền. 
Thật ra để nàng chạy thêm mấy chuyến cũng không có gì. Nhưng có cơ hội hoà mình với đám trẻ trong thôn cũng là chuyện tốt. Dù sao danh tiếng ăn trộm trước kia thật sự không tốt lắm. Hơn nữa nàng cũng không chuẩn bị vẫn luôn cô lập với các thôn dân, cũng muốn hết khả năng quen thân. Nếu không dựa vào một mình nàng dù quan sát như thế nào cũng không có khả năng bắt ra kẻ trộm vòng tay chân chính. Thậm chí cho dù thật sự để cho nàng biết kẻ trộm kia là ai, có nói ra cũng sẽ không có người tin tưởng nàng. 
Trước bắt đầu từ trẻ con, thay đổi từng chút cái nhìn của người khác mới được. 
Quả nhiên giống như Sở Từ nghĩ vậy. Nàng vừa nói hơn phân nửa đứa bé lui lại phía sau mấy bước. 
Đến 
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-quan-nhan-dung-xang-bay/175780/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.