Editor: demcodon 
Trong không gian của Sở Từ trồng rất nhiều bạc hà, đặc biệt dặn tiểu hòa thượng cẩn thận chăm sóc đám bạc hà này, tuyệt đối không thể chết. Chỉ là bởi vì nàng chán ghét mùi khói dầu bám trên người. Bởi vậy đặc biệt dùng nước bạc hà mang theo, trước khi nấu cơm bôi lên quần áo một chút thì có thể che dấu mùi hương khói dầu kia. 
"Mọi người đừng khen cháu, nhanh chóng ăn đi, đồ ăn cũng không thể thừa. Nếu không sẽ lãng phí vô ích." Sở Từ cười trả lời. 
Nói xong câu này, Xuyên Tử lập tức không thành thật, nhất thời nhào lên ghế bưng chén của mình bắt đầu cắm cúi ăn. Những người khác cũng giống như vậy. Dù sao bình thường cũng không có cơ hội nhìn thấy đồ ăn tinh xảo như vậy. Lúc này làm sao còn sẽ khách khí chứ? Hãy tận hưởng nó. 
Từ Vân Liệt mặc dù là người thô thiển, nhưng lúc ăn cơm với binh đoàn tương đối quy tắc, làm cho Sở Từ hơi ngạc nhiên. Bởi vì nếu chỉ nhìn hành vi cử chỉ của hắn ngược lại hơi giống đại gia quý công tử thời cổ đại, rất chú ý. 
"Tốc độ ăn cơm này của anh có thể cướp đồ ăn với chiến hữu trong quân đội?" Sở Từ hoài nghi hỏi một câu. 
Từ Vân Liệt không có nghe thấy, nhưng cảm giác được động tĩnh của cô nên quay đầu lại. Sau khi Sở Từ lặp lại từng câu từng chữ một lần nữa, Từ Vân Liệt mới nói: "Lúc mới đi ra ngoài không khác gì Xuyên Tử." 
"Trước kia ăn cơm bữa đói bữa no. Cho nên sau 
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-quan-nhan-dung-xang-bay/2521363/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.