Tòa phủ này tuy nhỏ, nhưng trong viện trống trải, bốn phía chỉ có một tàng liễu rũ, một cái giếng cổ và một gốc cây ngô đồng cao to, xem ra là một nơi luận võ khá tốt.
Cảnh Phong cầm trường kiếm trong tay, ánh mắt ngời sáng, hỏi: "So như thế nào?"
Vân Trầm Nhã xoay thanh quạt trong tay, ung dung cười nói: "Dùng hết toàn lực."
Hai huynh đệ từ nhỏ đã tập võ, không phải chưa từng so tài với nhau, nhưng vẫn không phân biệt được thắng thua, bản lĩnh tương đương nhau. Lúc này ánh mắt trời gay gắt chiếu vào viện, xuyên qua đỉnh mái hiên, đổ bóng lốm đốm xuống trên mặt đất. Lại dường như có gió nhẹ thổi tung bay tà áo xanh của hai người. Tay áo lay động phần phật khiến toàn sân càng có vẻ yên tĩnh hơn.
Thư Đường đứng dưới mái hiên, vẻ mặt kích động nhìn hai người bọn họ. Nàng từ nhỏ chỉ biết chút công phu mèo quào, trận đấu trước mắt này hoàn toàn khác hẳn so với tưởng tượng của nàng.
Không lâu sau, trong không khí vang lên tiếng gió kiếm, truyền thẳng vào trái tim, khuấy động cả tâm tư, Thư Đường cả kinh, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy hai thân ảnh vừa rồi còn đứng một chỗ, giờ đã phi thân bay giữa không trung.
Từng tràng tiếng binh khí va chạm vang lên, giữa không trung, hai bóng áo xanh dập dờn như quỷ mỵ, ánh kiếm ánh đao sắc bén loang loáng lạnh lẽo như băng tuyết mùa Đông. Cảnh Phong rút kiếm hoa lên thành vòng liên tục đâm thẳng, Vân Trầm Nhã ngả người tránh đi, mũi chân khẽ chạm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-sac-cong-tu/1030080/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.