Thư Đường ngồi trên xe ngựa, cúi đầu ngẩn người nhìn đóa hải đường được thêu khéo léo trên váy. Hai con thỏ dường như bất an, chạy lại gần, cách song sắt liếm tay nàng. Thư Đường hơi sửng sốt, quay đầu nhìn về phía hai con thỏ xám tro béo nung núc, không khỏi nở nụ cười. Nàng thò tay vào chuồng, vỗ vỗ lên đầu chúng nó.
Người thật thà rất dễ bị người khác nhìn ra tâm sự.
Nguyễn Phượng nhìn cảnh tượng trước mắt, hiểu được trong lòng nàng có tâm sự, hơn nữa hắn cũng hiểu được tâm sự đó là gì.
"Đang nghĩ về Vân Trầm Nhã?" Nguyễn Phượng hỏi.
Động tác Thư Đường ngừng lại, ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Nguyễn Phượng, cắn môi dưới, im lặng không nói gì.
Một hồi sau, Nguyễn Phượng lại nói: "A Đường, muội nghĩ sao về Vân Diệp Vân công tử kia?"
Thư Đường nghe vậy, không khỏi ngẩn người ra nói: "Ý của Nguyễn Phượng ca là gì?"
Cho dù trên đời này có thuật dịch dung hết sức tuyệt diệu, nhưng thân phận thật của một người không phải do diện mạo của hắn quyết định. Những thói quen nhỏ từ xưa đến nay, những biểu hiện khi lơ đãng lộ ra tình cảm với những người có quan hệ thân thuộc với hắn. Cho dù Vân Trầm Nhã lòng dạ thâm sâu cỡ nào, hắn có thể dịch dung thay đổi diện mạo, thay đổi tính tình, nhưng không có cách nào che giấu đi phong thái và khí độ của hắn, và cũng không thể trốn tránh những tình cảm được chôn giấu sâu tận trong lòng của bản thân hắn.
Nguyễn Phượng nhớ lại bản lĩnh kinh thế hãi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-sac-cong-tu/1030093/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.