Người này khoảng mười bảy mười tám tuổi, đây chính là độ tuổi thanh xuân, tóc đuôi sam tới eo, dung mạo xinh đẹp, cả người thanh y như nước đập dềnh liễu rủ, nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi, chưa nói là mỹ nhân chứ đừng bàn về hoa nhường nguyệt thẹn.
Còn có ba người nữa vào ngồi cùng nàng, tì nữ của nàng, một ông lão râu bạc trắng và một đứa bé đang vác hòm thuốc.
“Đa tạ vị lang quân này.” Thanh y thiếu nữ thoải mái nói cám ơn rồi ngồi xuống, lúc ánh mắt lướt qua Phượng Tiêu, khó ngoại lệ mà ngẩn ra một lúc lâu.
Đa số mỗi thiếu nữ tuổi thanh xuân khi nhìn thấy Phượng Tiêu đều có phản ứng như vậy, nhiều năm qua y đã sớm coi là điều bình thường, dù có bao nhiêu ánh mắt đang đồng thời nhìn vào y cũng không thể khiến đôi tay đang châm trà của y run rẩy chút nào.
Dù sao thanh y thiếu nữ cũng xuất thân từ thế gia vọng tộc, mặc dù hiếu kỳ, lại không đường đột mở miệng hỏi.
“Vị công tử này, nhìn ngươi có vẻ không được khỏe, có phải bình thường mắc chứng ho khan không?” Ông lão đi cùng lại chủ động hỏi Thôi Bất Khứ.
Thôi Bất Khứ: “Không sai, ta từ nhỏ mang tật, may mắn nhặt về một cái mạng, bây giờ chỉ là sống tạm qua ngày thôi.”
Lão giả nhẹ nhàng nói: “Nếu công tử không ngại, cho lão hủ bắt mạch cho ngươi.”
Thôi Bất Khứ cười nhạt nói: “Đa tạ ý tốt của lão trượng, bệnh tật trên người đã sớm ăn sâu vào từng thớ thịt, không ai có thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-song/318734/quyen-4-chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.