Tiếng cười già nua khàn khàn, mang theo tang thương vô hạn, hơn nữa nói đúng tiếng Hán, cho nên Phượng Tiêu có thể nghe hiểu.
Dù sao cũng là đại vu trong bộ lạc, tuổi cao đức trọng, kiến thức rộng rãi, biết nói tiếng Hán, cũng không kỳ quái.
Dẫu sao Tây Đột Quyết còn có Kim Liên thích dùng điển đích, tiếng Hán của nàng thậm chí còn tốt hơn bá tính dốt đặc cán mai của Trung Nguyên một chút.
Thanh âm truyền tới từ bốn phương tám hướng, nhưng Phượng Tiêu không nhúc nhích.
Y nghe âm phân biệt vị trí.
Nhưng một lát sau, y phát hiện mình căn bản không nghe ra vị trí cụ thể của đối phương.
Trừ khi đối phương không chỉ có một người, hơn nữa còn đồng thời lên tiếng từ các phương hướng.
Chẳng lẽ Hắc Nguyệt đại vu còn có đồng bọn?
Mà lúc này, giống như có vật gì đó bám lên giày mình, cũng leo lên rất nhanh.
Phượng Tiêu không cúi đầu xem, y trực tiếp vận nội lực, đánh bay những thứ đó ra ngoài, nhưng những thứ đó cuồn cuộn không ngừng, kẻ trước gục ngã người sau tiến lên xông tới, nhất thời lại bám chặt lấy chân y, dính vào đất không thể động đậy.
Cùng lúc đó, chính diện và sau gáy y đồng loạt có một luồng kình phong, đầy sát ý trào tới!
“Hắc Nguyệt đại vu! Ta tới đây làm bạn không phải địch, chúng ta có thể ngồi xuống nói một chút!”
Phượng Tiêu nói, chưa hề ngừng tay, hai chân y không thể nhúc nhích, nửa người trên trực nghiêng về một bên, để cho hai luồng kình phong trước sau nhào hụt,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-song/318788/quyen-3-chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.