Đại khái là ta đã gây họa rồi, mà ngọn nguồn tai họa chính là tên khốn Tư Mã Cẩn Du. Tư Mã Cẩn Du là tục danh của Thái tử, đương nhiên, ta cũng chỉ dám mắng thầm trong lòng thôi. Ngày ấy, sau khi trở về phủ, ta cứ tưởng chuyện này đã qua. Không ngờ vào thời điểm hạ triều ngày hôm sau, khi Tư Mã Cẩn Du nói chuyện phiếm với quan viên trong triều, Tư Mã Cẩn Du lại nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu:
“Nghe nói Bình Nguyệt quận chúa đã khỏi bệnh, chúc mừng Tây Lăng vương.”
Vừa đúng lúc cha đi ngang qua, nụ cười trên khuôn mặt già nua khô cằn liền héo lại.
Việc này cũng là huynh trưởng nói cho ta biết, huynh trưởng còn nói sắc mặt lúc ấy của cha cực kỳ khó coi, sắc mặt của Tam hoàng tử cũng không tốt lắm.
Ta không biết Tư Mã Cẩn Du đang có suy tính gì, hôm đó sau khi cha hồi phủ, ta lập tức bị gọi qua. Ta kể rõ chuyện hôm đó vô tình gặp được Thái tử, cha trầm ngâm một lát, lại gọi Thẩm Hoành, hỏi kỹ tình trạng thân thể hiện giờ của ta.
Thẩm Hoành nói: “Đã không còn đáng ngại.”
Vẻ mặt của cha thoải mái hẳn, khẽ thở dài nói: “Vậy thì tốt rồi.”
Sau khi cha rời đi, ta hỏi Thẩm Hoành, “Sư phụ, cha con có ý gì vậy?”
Thẩm Hoành nhẹ giọng nói: “A Uyển rất nhanh sẽ gia nhập giới quý nữ Nam triều. Sau khi Thái tử nói như vậy, chắc A Uyển sẽ có một khoảng thời gian không được rảnh rỗi.” Dừng một chút, Thẩm Hoành lại nói: “Kỳ môn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-tam-dam-anh/2326845/quyen-1-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.